Chuyên mục: : Truyện kiếm hiệp, Truyện tiểu thuyết
Chuyên mục: : Truyện kiếm hiệp, Truyện tiểu thuyết
Tôi nôn nao một cảm giác khó tả. Cảm giác hai bàn chân nhanh hơn một thời tuổi trẻ… Tìm một góc yên tĩnh với cuốn truyện kiếm hiệp trên tay. Ngày xưa những tác giả nổi tiếng của Trung Quốc như: Kim Dung, Huỳnh Dị, Cổ Long… với thế giới tưởng tượng phong phú trong tác phẩm đã hút hồn tôi say mê… Nhân vật chính là những trang tuấn kiệt và giai nhân, những anh hùng cái thế… Với thiện, ác đấu đá tranh giành, tạo nên kịch tính hấp dẫn… Hiện tại tôi được đọc một bộ truyện kiếm hiệp không kém phần hấp dẫn của tác giả MacDung. Người Việt Nam. Thật sự bái phục tác giả. Tình yêu văn học, say mê tìm tòi hiểu biết về nhiều lĩnh vực… Với một cây bút có tâm, cho dù tác phẫm là một thể loại kiếm hiệp hư cấu vẫn đầy tính nhân văn… Tôi cảm nhận: Một khi đã đặt bút, từng chữ như là tâm huyết tác giả gởi gắm cho đọc giả… Với một tâm tưởng phong phú tác giả đã có nhiều tác phẩm hay…! Đoạt Hồn Tam Tuyệt xứng đáng được trân quý trên kệ sách của những người yêu văn học…!
Xuyên suốt Đoạt Hồn Tam Tuyệt. Tác phẩm có tính giải trí cao. Xa rời đời sống thực tại nhưng vô hình chung, trong thế giới tưởng tượng đầy hư cấu đó: Đất trời vẫn bạt ngàn xanh ngắt. Trời, mây, non nước hữu tình… Có tình yêu, tình bạn. Cái xấu được che đậy dưới nhiều danh xưng, mặt nạ để rồi tội ác hiện hữu… Và cuối cùng cái thiện cũng thắng cái ác.
Anh hùng xem cái chết nhẹ tựa lông hồng nhưng ân tình và lời hứa nặng tựa Thái sơn… Cao phong (Nhân vật nam chính) dù tánh mạng như ngàn cân treo sợi tóc vì trúng kịch độc mà ngất đi quá một tuần trăng, nhưng khi tỉnh dậy trăn trở đầu tiên vẫn là đi kiếm Lâm Gia Hân. Người con gái đã in bóng hình trong tâm trí chàng trai. Trong lòng đau như cắt, lệ khô thấm ngược vào trong: “Ai bảo anh hùng không rơi lệ? Thật ra giọt lệ của anh hùng đôi khi bi thảm hơn kẻ khác. Nó không chảy ra theo thói thường tình mà lại chảy vào một nơi sâu kín không lời bày tỏ…”
Tình bạn chí cốt giữa ba chàng trai: Cao Phong, Lý Bằng,Trương Chí. Mỗi người một cá tánh, nhưng có một điểm chung đều hào hiệp, trượng nghĩa sống chết có nhau khiến ta ngưỡng mộ… Giang hồ hiểm ác, tìm đâu ra tri âm, tri kỷ… Những mẫu đối thoại như: “Con người căn bản, có thiện tâm. Chẳng qua họ bị dục vọng làm mờ mắt…” hay là: “Phải hòa mình vào cuộc sống mới hiểu hết nỗi thống khổ của bàn dân thiên hạ… Chỗ đứng của người nghèo và kẻ yếu thật sự không tồn tại…” Tác giả muốn gì đây? Muốn đi tìm sự công bằng ư…! Muôn đời trong nhân gian, kẽ mạnh hiếp kẻ yếu, người gian manh đầy mưu ma, chước quỷ luôn hại người… Bã hư danh làm mờ con mắt thiện. Sự nhạy cảm như tơ đàn rung lên xa xót khiến tự do không còn, khi trong tâm còn bao nhiêu ràng buộc, phiền não… Một trang hào kiệt với thuật khinh công tuyệt đỉnh, nhún mình một cái là vút đi như cơn gió không chạm ngọn cây… Vậy mà tâm tư nặng trĩu … Phải chăng vì hai chữ nghĩa tình…!
Qua bốn mươi chương của Đoạt Hồn Tam Tuyệt. Trải dài xuyên suốt, mỗi một chương đều có sự gay cấn, hấp dẫn giữa những tranh giành, đúng sai xuyên suốt. Bên cạnh đó không thiếu ân tình, nghĩa hiệp giữa sáng tối đan xen… Sự đan xen đó như một lực hút dẫn ta luôn dõi theo từng nhân vật, từng câu chuyện và mong một cái kết đẹp.
MacDung là một nhà văn đa tài. Nghiệp văn chương như là máu thịt không xa rời. Ông từng là một nhà báo, trong ban biên tập của tòa soạn báo Tuổi Trẻ Cửu Long khi xưa. Ông đã sáng tác nhiều thể loại: Truyện ngắn, truyện dài, truyện ma liêu trai. Truyện tình cảm tuổi mới lớn… Thơ và bình luận văn học.
Không phải ai cũng được cuộc đời đãi ngộ… Con đường mưu sinh của ông cũng gập ghềnh khiến ông bỏ bút hơn hai mươi năm…! Nhưng con chữ cứ mãi thôi thúc, tràn đầy trong tâm tưởng ông, như nợ phải trả với đời… Ông đã trở lại và cây bút vẫn đầy nội lực… Chúng ta đã có Đoạt Hồn Tam Tuyệt II trên tay. Hãy cùng tôi bạn nhé! Khám phá thế giới kiếm hiệp hư ảo như một trải nghiệm nhân, tình, thế, thái trong một thế giới không có thực… Tại sao tác giả phải mượn sự hư cấu đó? Phải chăng niềm khát mơ: chân, thiện, mỹ… giữa thế giới thật, đôi lần trong cuộc đời tác giả đã khóc cười bên ly rượu cay… Để rồi thoát thai vào tác phẩm góp mặt cho đời.
Cám ơn nhà văn MacDung với cả tâm huyết dành cho văn học. Để cho ra đời từng đứa con tinh thần, sẽ ở lại với văn học những tác phẩm hay. Tôi tin rằng không phải bây giờ truyện của ông lưu hành trên các trang mạng và được đọc trong những chuyện ma hấp dẫn người nghe, mà còn lưu truyền mãi với thời gian.
Mời độc giả hãy đến với tác phẩm Đoạt Hồn Tam Tuyệt. Mong rằng món ăn tinh thần này thỏa niềm đam mê văn học của bạn. Đó cũng là sự trân quý chúng ta dành cho nhà văn MacDung. Cám ơn ông rất nhiều.
***
Không biết thời gian trôi qua bao lâu Cao Phong mới tỉnh dậy. Cảm giác đầu tiên của hắn là thấy mình như vừa được tái sinh, toàn thân nhẹ nhàng dễ chịu vô cùng. Trong đầu hắn mơ màng nhớ lại chuyện đã xảy ra. Cao Phong nhớ rất rõ lúc con Hắc Thiên Thù lao vào thì hắn bị chất độc tái phát, muốn đưa chưởng ra nghinh nhưng không sao thực hiện được ý định. Con Hắc Quả Phụ đã cắn vào tả thủ của hắn... Rồi hắn ngất đi không còn biết gì nữa...
Vừa nghĩ đến đây Cao Phong choàng người dậy. Hắn nhớ đến con vật và sự sợ hãi từ đâu lại kéo về. Trong lòng sơn động vẫn lấp lánh ánh sáng phát ra từ những sợi tơ. Không cần lửa Cao Phong vẫn thấy rõ cảnh vật xung quanh. Cách người hắn non xích, có một vật gì đen đúa như nhọ nồi nằm đó. Hắn ngạc nhiên không hiểu là vật gì. Nếu là con nhện thì phải có chân, đằng nầy vật ấy như một khối tròn nằm bất động. Hắn cố nhớ lại, lúc vào đây đâu có thứ này...
Bước đến gần hơn, Cao Phong sững sờ trong kinh ngạc. Trên nền thạch động quả là con Hắc Thiên Thù đã giao chiến cùng hắn. Chân nó không hiểu vì lý do gì đã rụng hết, thân hình chết cứng tự lúc nào... Lặng người một lát, Cao Phong bắt đầu hiểu ra sự việc. Con nhện đã cắn vào chỗ trúng phải độc của Quỷ Vương. Chất độc của lão thật tuyệt, đã giết chết con vật và cứu mạng hắn. Cái chất độc chết tiệt đã làm con vật lồng lộn, vật vã. Các chi của nó vì vậy cũng rời ra, trước khi cái chết ập đến.
Nhìn con vật Cao Phong lại nghĩ đến tình trạng của mình. Hắn nhìn xuống cánh tay và bất giác lại hoảng loạn. Cánh tay trái hắn lúc trúng độc có màu nâu đen. Bây giờ chỗ bị con nhện cắn lại có màu trắng, giống như màu da hắn lúc ban đầu. Vết cắn con nhện ngoài đầu ngón tay, cho nên chất độc lấn dần lên, làm cánh tay hắn có một đoạn trắng và một đoạn đen, trông rất dị dạng. Cao Phong ngán ngẩm tự hỏi, sao đến lúc này hắn vẫn chưa chết...? Rồi hắn chợt nhớ đến Bạch Vân Tiên Tử. Không biết nàng ta hiện giờ ở đâu? Đã về đến sơn động hay chưa?
Càng nghĩ Cao Phong càng quay cuồng với nhiều câu hỏi không sao giải đáp được. Hắn không biết mình ngất đi bao lâu... Nghĩ đến đây hắn vội vàng tìm lối ra ngoài. Đến cửa sơn động hắn thấy thất vọng vô cùng. Ngoài trời ngàn sao soi sáng tựa lúc nửa đêm. Bên trong chẳng thấy bóng dáng Lâm Gia Hân đâu. Hắn ngồi xuống và bắt đầu suy nghĩ: Có thể Lâm Gia Hân đã về đến sơn động nhưng không thấy hắn, lại đi tìm kiếm ở đâu đó. Cũng có thể nàng cho rằng hắn đã bỏ đi vì không muốn gây phiền hà đến người khác... Và hắn thấy trong người khó chịu như vừa đánh mất vật gì đó, rất quý báu, khó lòng tìm lại được. Ánh mắt hắn ngầu đỏ trong nỗi buồn không sao nói được. Ai bảo rằng anh hùng không rơi lệ? Thật ra giọt lệ của anh hùng đôi khi lại bi thảm hơn kẻ khác. Nó không chảy ra theo thói thường tình, mà lại chảy vào một nơi sâu kín không lời bày tỏ...
Cao Phong sờ tay vào túi và phát hiện ra mấy viên dược hoàn của lão già người Miêu đã tặng. Hắn lấy ra một viên rồi uống ngay. Bây giờ hắn lại muốn được sống hơn bao giờ hết. Sống để đi tìm cô gái mà hắn đã khắc sâu hình ảnh tự lúc nào. Trong lòng hắn chỉ toàn bóng dáng của Lâm Gia Hân. Thấy nàng cười với mình khi hai người cùng ăn cá. Thấy nét mặt lo lắng của nàng khi hắn bị chất độc hành hạ. Thấy hình ảnh cực kỳ khiêu gợi khi nàng sử dụng Hỏa Vân... Cao Phong lắc đầu không dám nghĩ đến nữa. Bây giờ Bạch Vân Tiên Tử như một vì sao lạc, hắn không muốn nó nhơ nhuốc và càng không thể để ai chạm vào nàng...
Nghĩ đến Hỏa Vân thần công làm Cao Phong nhớ đến một việc. Hắn lại chui vào động, rút trong người ra một lưỡi chủy thủ và bắt đầu cắt tơ nhện. Những sợi tơ lóng lánh vẫn trơ ra mặc dù Cao Phong đã cố hết sức. Cuối cùng hắn bỏ ý định và bắt đầu tháo gỡ những sợi tơ chằng chịt, bám khắp nơi trên vách đá. Hắn gỡ được rất nhiều tơ nhện, đến nỗi hai bàn tay túa cả máu. Xong đâu đấy hắn cuộn tất cả lại và ôm ra ngoài...
Cao Phong ngồi bất động chờ trời sáng. Hắn rất nóng lòng mà sao đêm cứ mãi dài ra...
Cuối cùng thì mặt trời cũng nhô lên trên cánh rừng. Cao Phong bước đi mà đầu còn ngoảnh lại nhìn cái sơn động nhỏ bé. Nơi đã thắp lên một ngọn lửa trong lòng hắn...
Cao Phong đi tìm người Miêu. Hắn đến một giao (làng) gồm nhiều gia đình người Miêu sinh sống. Tìm mãi cuối cùng cũng có cái điều mà hắn muốn. Một người thiếu phụ bước ra nói chuyện cùng hắn. Cao Phong nói với người đàn bà điều gì đó, rồi đưa cho thiếu phụ những thỏi bạc hắn có trong người. Sau đó hắn trao cái gói lớn cho người đàn bà rồi bỏ đi ngay.
Bây giờ Cao Phong không còn binh khí. Ngọn lân côn của hắn đã bị Bạch Vân Tiên Tử mang đi. Có lẽ nàng muốn giữ lấy nó như một kỷ niệm đẹp giữa hai người...
Đi ngang qua một con suối, Cao Phong ngừng lại để rửa tay. Hắn nhún cánh tay trái xuống nước thì không thấy gì khác lạ. Những con cá vẫn tung tăng bơi lội, không giãy nảy lên như lúc gặp phải chất độc của Tam Độc Quỷ Vương. Điều này làm hắn yên lòng được chút ít.
Vượt qua rất nhiều đỉnh núi cũng không thấy tông tích của Lâm Gia Hân. Cao Phong bắt đầu thất vọng. Hắn hy vọng nàng còn ở quanh đây nhưng bây giờ lại thất vọng hoàn toàn. Nàng đã đi rồi! Giữa biển người bao la biết tìm ở nơi đâu...
Tối đến Cao Phong vào trú đêm trong một phá miếu. Nhìn ngôi miếu với mái hiên đổ nát hắn thấy buồn và thèm có rượu để uống. Hắn đi tìm củi để đốt lửa, rồi ngồi thu lu nhìn ngọn lửa cháy một cách ủ dột... Quá mỏi mệt, giấc ngủ kéo đến lúc nào hắn cũng không hay...
Giữa đêm Cao Phong chợt tỉnh. Hắn nghe tiếng vọng bước chân của một cao thủ đang hướng về ngôi miếu. Vừa mới ngồi dậy trước miếu đã xuất hiện bóng người làm hắn kinh hãi. Người vừa đến là một lão già, trông rất lụ khụ, nhưng cước trình của lão thì khỏi phải chê. Lúc đầu Cao Phong phát giác lão cách miếu ít ra khoảng trăm bước. Thế mà mới đó lão đã hiện thân nơi cửa miếu.
Nhìn thấy Cao Phong lão già cũng ngạc nhiên. Y phục của hắn khiến lão ngỡ là một tên ăn xin. Bởi Cao Phong quá rách nát và dơ bẩn khắp người. Những ngày hắn nằm rừng làm râu tóc dài ra, lại không được chải bới nên trông rất thảm hại.
Mời các bạn đón đọc Đoạt Hồn Tam Tuyệt Tập 2 của tác giả Mạc Dung.
Thư viện sách online miễn phí online cực khủng: sachcuatui.net được thành lập nhằm mục đích chia sẻ tài liệu file pdf, word và đọc online miễn phí vì cộng đồng
Copyright © 2018 Thư viện sách online miễn phí cực khủng Thiết kế bởi: Sachcuatui.net.
Copyright © 2018 Thư viện sách online miễn phí cực khủng Thiết kế bởi: Sachcuatui.net.